[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 7
Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012 14:38 , 0 phản hồi
Labels: Book , NTL-CD
Ngày mai, là thứ bảy. Hai ngày đã trôi qua, nặng nề,
hai ngày họ luôn đợi trong sự kiên nhẫn, những ngày thứ bảy, những ngày chủ nhật,
những ngày hạnh phúc với họ từ bao giờ. Nhưng lần này thì không. Chưa bao giờ
Marie có thể ngăn ý muốn đi thăm Michel. Có thể trong lúc bình thường, nhưng từ trong những ngày lo lắng, Pauline không để cho Marie đi đâu một mình, không trên
bờ hồ, cả ở rừng.
Tôi có cố sức để dõi mắt trên con bé hay hơn
là tôi có thể làm điều đó, tưởng tượng sự bất lực của mình khi sắp xảy ra vài
điều.
Tôi không còn biết Marie đang ở đâu, tôi mất dấu
và tôi lo lắng. Tất cả một ngày thứ bảy, tất cả một ngày chủ nhật nơi tôi có thể
thấy con bé. Ngày quá khô, những cơn sương mù không còn dâng lên đến rừng, quá
khô, nắng, hè đang tra tấn tôi. Hai ngày không thể dâng lên để đến gặp con bé,
quá sức. Tôi vừa đợi Marie trong căn nhà bên bờ biển, tôi cố bám vào sự ẩm ướt
của căn nhà, nhưng điều đó thật sự không liên quan với tình trạng của sương mù,
chúng tôi dĩ nhien thấy những gì sắp xảy ra. Tôi có hàng đêm và hàng giờ, toàn
bộ, chính xác dành cho tôi, tôi mong đợi con gái mình mọi lúc có thể.
Căn nhà, tôi nói căn nhà như thể nó vẫn còn là
của tôi, tôi phải nói bây giờ căn nhà là của Marie. Đó đã từng là của tôi. Một ngày,
tôi đã đưa Babi đến và có cả Marie. Bảy tháng đầu tiên sống trong căn nhà
này, như thế điều đó phải như thế, cùng với Babi và tôi. Căn nhà bây giờ thuộc
về con bé, Marie biết điều đó, Pauline đã tuyên bố điều đó với con bé vào lúc
con bé bảy tuổi. Ở đây, chính là nhà con bé.
Marie vừa mới bảy tuổi, khônng còn những quyển
sổ xanh, nhưng những trang giấy mà con bé móc lại để làm nên những quyển sách viết đầy
những từ vĩ đại của đứa con gái bé bỏng. Con bé đã viết, một ngày con bé sẽ đến đây
cùng với Pauline trong căn nhà bên bờ biển : Điều đó không phức tạp, tôi vừa có một ngôi nhà làm quà và đó chính là
của tôi. Có một con đường vô hình giữa nơi đó và ở đây, đó chính là con suối.
Trong một quyển sổ xanh, tôi đã có nó năm
ngoái : Nó thuộc về tôi, đó là căn
nhà của tôi. Tôi gọi là căn nhà bên bờ biển, tôi lúc nào cũng thích nó hơn những
gì thuộc về rừng. Đó là một căn nhà lớn
dựng trước bờ biển, nơi đó, khá xa núi, ở đầu những vùng biển. Đi men theo con
suối xuống từ hồ của nhà Pauline, người ta đi nhanh đến vùng biển. Những bãi đầm
lầy, những vùng đầm lầy, những vùng đồng
cỏ có vẻ mở rộng đến hàng km với, ở đầu, bầu trời. Sau đó một con đường phải
băng qua dưới một cây cầu gỗ, còn có những cây cỏ dại và sắc bén như mọi thứ,
và những đụn cỏ. Cát, cát, cát cho tới tận biển và nơi đó, dĩ nhiên trên cao,
gác trên những bộ cọc sàn nhà nhỏ của nó, căn nhà của tôi, sự thật, nơi vẫn còn
có những bức hình của Pierre và Babi cùng tôi, một Marie bé nhỏ chẳng là gì, chỉ
như một đứa bé trong vòng tay họ. Và nụ cười của họ. Đó là của Babi tương tự
như của Pauline. Tôi thường mơ thấy, nếu tôi trèo lên cao những cây cao nhất,
tôi có thể thấy nó, nơi đó, căn nhà bên bờ biển quá nhỏ bé nơi chân trời xanh
và trắng.
Con
bé đã cố sức viết một Marie bé bỏng không
là gì chỉ như một đứa trẻ, đó là sai lầm. Từ khi mới vừa sinh ra, Marie đã
để lộ ra nụ cười tương tự như của Babi. Ngược lại, đôi mắt của con bé, chính là
của tôi.
Những dòng chữ được viết bởi nét chữ của Marie của tôi từ
bảy năm trước : Có một con đường vô
hình giữa nơi đó và đây, đó chính là dòng suối, có lẽ tôi không bao giờ tìm
ra cách rút ngắn con đường dẫn từ biển đến nhà Pauline. Người ta đã quên, người
ta biết điều đó như tôi, ký ức bị xoá nhoà bởi những rặng cây dựng đứng. Những
quyển sổ xanh của Marie đều chính xác, chưa bao giờ tôi có thể theo con bé trên
con đường đến nhà Pauline từ trên những rặng núi cao, chưa bao giờ tôi phải làm
những chuyến đường vòng vô nghĩa, tôi tự làm mình lạc đường.
Tưởng tượng một linh hồn khùng vì vui. Các bạn thấy một ít làm sao một linh hồn có thể hạnh phúc chứ ? Đừng nghĩ tôi
khùng, các bạn hãy xoá cái suy nghĩ hời hợt về linh hồn hạnh phúc vừa khám phá
ra con đường có thể mỗi ngày dẫn đến nơi mà nó thích hơn cả thế gian này. Có những
giây phút không gì có thể ngăn nổi một linh hồn hạnh phúc dâng lên bề mặt của bất
kỳ đại dương nào, lướt trên cát của một dòng suối êm ả cho tới bờ hồ và một khu
vườn to lớn, cho tới một căn nhà trong rừng, trên cao, tìm ra nơi đó, con gái của
mình đang nghiêng đầu trên một trang giấy đã bị tô đen ba phần từ những chữ viết
to lớn thận trọng của con bé, và nói :
Khi
tôi muốn Pauline kể cho tôi nghe vụ đắm tàu, dì ấy hít sâu như thể dì ấy đã chuẩn
bị suốt hàng năm nay và dì ấy luôn luôn trả lời rằng dì ấy không biết gì cả, rằng
người ta cũng chẳng biết gì, trừ cơn bão. Người ta đã không bao giờ tìm được một
chút dấu vết nào của con tàu, lẫn bố lẫn mẹ tôi. Cơn bão đó thật sự như người
ta không thường gặp trong đời, một trong những thay đổi bất ngờ của thời tiết
khiến người ta không thể đoán được, người ta chỉ có thể thấy một lần và có thể là thêm nữa.
Những hàng cây đang ngủ, những con sóng đang dâng lên, cũng cao như những rặng
núi, gió thổi quanh nó, sau đó có một con đường duy nhất sau khi đã đi vòng
trong tất cả mọi chiều. Thậm chí những hòn đảo cũng có thể biến mất. Tất cả những
gì tôi làm được chính là biết về vụ đắm tàu, chính là con tàu chưa bao giờ quay
về, chính là sự thật đầu tiên xuất phát từ biển của Babi từ khi tôi vừa mới
sinh ra, rằng bà ấy đã đi đến đó, hạnh phúc, như từ một buổi khiêu vũ giả
trang. Những câu chuyện về vụ đắm tàu, nó vẫn còn tồn tại hàng vô số, nhưng khi
những người đã yên nghỉ trong lòng biển cả và những người còn lại, trên đất liền,
một đứa con gái bé nhỏ đang ngủ trong nôi, đó là một câu chuyện về một vụ đắm
tàu không có quyền tương tự như những vụ khác.
Đó là những gì Marie của tôi muốn chỉ cho một
mình con bé, vụ đắm tàu của tôi. Con bé đòi hỏi và con bé có lý. Hàng giờ, tôi
muốn ở lại hàng giờ để đợi con bé. Và nếu đó là hàng ngày, tôi không phàn nàn
gì. Điều đó sẽ rất khó, sương mù của ngôi nhà không đủ dày để mang tôi đến như
bình thường. Những con sóng lặng lẽ, một giai điệu bị tan vỡ, đó là từ biển,
người ta lắng nghe dòng sông, tiếng ồn, chẳng có gì để xem với những gì người
ta lắng nghe dưới biển. Đêm xuống dần từ lâu, căn nhà chìm trong bóng đêm dưới
một ánh trăng nhợt nhạt, tôi thích bóng tối.
Ngồi ở bờ hồ với Chien, Marie đang lẩm bẩm rằng
nó dĩ nhiên có những đôi cánh, những đôi cánh vì con bé, những đôi cánh vì
Chien. Hai mái đầu, dĩ nhiên có quyền, chúng quay về phía đầu hồ nơi Marie muốn
đi đến đó lắm, bây giờ, vừa mới đây, đi bộ bên bờ hồ với Chien. Tôi thích
vuốt ve hai mái đầu chúng. Tôi vẫn mơ về những cử chỉ này, mà tôi không có thời
gian để làm. Tám giờ, quá muộn để đi đến đó, đi bộ hoặc bằng ca nô, Chien thở
dài, Marie cũng vậy. Tất cả sẽ diễn ra ổn thoả ở nhà Antoine Blanc.
Antoine, một trong bảy người anh em, bác sĩ
thú ý, anh cả của Jérôme. Những người con trai của bà Blanc phụ trách tất cả những
vị trí quan trọng trong làng, Paul là bác sĩ, Antoine là bác sĩ thú y,
Jérôme thanh tra, Vincent biết tất cả. Trong bảy người anh em nhà Blanc, Marie
thích nhất là Antoine. Đêm nay, khi Pauline giải thích về sự tiến triển của những
triệu chứng từ Chien, Antoine cau mày. « Tôi không thích điều đó », anh
ta đã nói chầm chậm.
Marie
ôm vòng quanh cổ của Chien.
-
Có
phải tao cũng sẽ mất mày, con bé thầm thì vào tai của nó.
« Nghĩ
đến điều tốt đẹp đi, bác sĩ Blanc đã nói nhẹ nhàng, rằng chú chó này không còn trẻ nữa.
Tôi không muốn nó chịu đựng những cơn trị liệu chẳng để làm gì. »
Marie cảm thấy một viên thiên thạch
đang xé nát con tim mình. Những gì Antoine vừa nói rõ ràng, đó chính là có thể tốt hơn mà không cần làm gì cả. Sau đó quyết định ngày chết của chú chó, một
mũi tiêm, và kết thúc một chú chó.
Marie siết chặt đầu của Chien, áp chặt
nó vào ngực mình.
-
Mày,
mày không nói gì cả, Chien, con bé nói. Mày hãy làm những người vĩ đại, mày
giương chiếc móng để chùi máu, mày ngồi khi người ta muốn. Người ta sờ bụng và
cổ mày, người ta kiểm tra đôi mắt và lỗ tai mày và người ta chẳng nói gì về tất
cả điều đó. Tao dĩ nhiên cảm thấy rằng mày đã chịu đựng đủ ở chỗ Antoine Blanc rồi. Nhưng mày
dĩ nhiên đã làm điều đó. Rất tốt, thậm chí. Mày có muốn một cái bánh quy
không ?
Chien dựng thẳng lỗ tai lên. Từ « bánh quy » lúc nào cũng có ảnh hưởng lớn đến
nó. Marie lấy ra từ túi con bé chiếc bánh quy như hứa hẹn, đặt lên chiếc khăn của
Chien đang đợi trong sự bất động từ « Đến đây » của Marie và, bất
thình lình chiếc khăn mùi soa, tung bay trong gió và bay đi.
-
Mày
muốn khỏi không ? Chien, tao không muốn nghĩ đến mũi tiêm của Antoine.
Mày, mày không nghi ngờ gì và mày nói thầm trong đầu của một con chó :
« Điều đó tốt thôi, Pauline và Marie không cần phải đưa mình đi một chuyến trên
xe hơi », và mày nghĩ rằng người ta dừng một chút ở nhà bác sĩ Blanc
để gặp những con mèo và chó khác. Mày không biết gì cả, người ta làm tất cả trước
mặt mày, nhưng điều đó như thể người ta làm mọi điều từ phía sau mày mà chẳng
thèm giải thích điều gì với mày cả.
-
Có ổn không Marie ? Pauline hỏi từ phía trong vườn.
- Có ạ.
Con bé không thể nào thêm vào từ nào khác sau từ « Có ạ » bình thường, trừ những tiếng nức nở, hay
một tiếng la lớn chẳng để làm gì.
-
Mày
thấy đó, Chien, Michel thì ở đó, bên phải trước chúng ta, biến mất trong nỗi buồn
của anh ấy. Còn mày, mày thì ở đó, bên cạnh tao, và tao không thể làm gì khác
cho mày trừ việc hi vọng mày khoẻ mạnh, cũng từng nghĩ là Michel sẽ quay về.
Tao mong đợi điều gì đó xảy ra, và đối với anh ta và cho tao, tao nhận thấy thời
gian quá dài khi người ta không thể làm gì cho mọi người, hoặc cho những con
chó mà người ta yêu mến. Mày có hiểu điều đó không, Chien ?
Chien nghiêng chiếc đầu
màu vàng về phía biển như thể nó đang nghe chăm chú những gì Marie đang kể cho
nó nghe. « Đó không phải một câu chuyện như những ngày khác, có vẻ như nó
đang tự nhủ. Marie cũng dễ thương và cô ấy đang nói về mình. »
Thậm chí dù cho mặt
trời có lặn phía sau ngọn cây, bầu trời vẫn còn trong xanh. Và Michel, anh ta
có đang nhìn, nơi đó, Marie và Chien đang ngồi bên sông không ?
-
Cháu
ăn không ? Pauline nói. Dì vừa hái những gì cần thiết. Một giỏ đầy xà
lách, đủ chứ ?
-
Vâng,
Marie trả lời, cũng ngắn gọn như mọi khi.
Họ ăn cùng nhau
trước căn nhà không nói gì nhiều, mỗi người đều chất chứa những suy nghĩ
trong đầu. Không khí êm dịu, mùi hương hoa hồng lan toả khắp vườn. Nằm cuộn
trong bốn chiếc cẳng, Chien có vẻ như đang ngủ thiếp đi. Thình lình, nó bật lên
dưới bàn, vươn người lên hướng về phía hồ và tru lên một tiếng dài, để cho hai
cẳng chân phía trước nhúng trong nước, sau đó nó kêu rất to, một cú, hai cú, ba
cú, thân thể hướng về phía trước, sẵn sàng bơi, dù cho nó rất sợ nước.
-
Im
nào, Chien ?
Marie
có đủ thời gian để nhận ra một ánh mắt ngắn ngủi loé lên giữa những hàng cây.
-
Mày
thấy gì thế ? Pauline thì thầm, lo lắng, vừa bước chân nhanh đến hồ.
Pauline
không thấy tia sáng loé lên, Marie đã ra dấu là không có gì, con bé không còn thấy gì nữa,
ít nhất, nơi đó cho thấy Michel luôn luôn ở đó. Tại sao chỉ tối nay Chien mới
có dấu hiệu cho biết sự hiện diện của ai đó ở bên bờ hồ chứ ? Trước đây, khi
Marie thấy những hàng cây lay động, Chien chẳng nói gì mà. Tối nay, ánh sáng đã
làm nó sợ.
0 Response to "[Couleuria] NGƯỜI THẦM LẶNG - PHẦN 7"
Đăng nhận xét