[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 7.2 - KỲ NHÔNG

, 0 phản hồi

Labels: , ,

CHƯƠNG 7.2 - KỲ NHÔNG

Thân xác của Người Khổng Lồ chủ yếu đang trong tình trạng thối rữa. Những gì có thể bị xé rách bởi những kẻ ăn xác thối nhỏ bé đều đã bị xé nát; những con giòi đang làm công việc của chúng bên trong nội tạng, bây giờ nó đã là một xác ướp khô, hõm sâu, răng trong một cái cười rỗng tuếch, đôi mắt trống rỗng, ngón tay quắp lại.



---------------------------------||---------------------------------

 — Cậu thật là tinh quái Ender, nhưng cậu không phải là người giỏi nhất như tớ trong phòng thi đấu.

Ender lắc đầu. Cậu không thể tưởng tượng nổi cái quyết định thuyên chuyển khùng điên như thế lại xảy ra vào lúc này. Chẳng ai bị thăng cấp trước khi tám tuổi cả. Ender vẫn còn chưa đến bảy tuổi. Và thông thường các nhóm cùng nhau chuyển sang một khối trong các binh đoàn, hầu như tất cả các binh đoàn đều có một người mới ở cùng một thời điểm. Chẳng có cái mảnh giấy thuyên chuyển trên các giường khác.

Chính xác là khi các thứ được sắp xếp xong. Chính xác khi Bernard nghe thấy cùng mọi người, thậm chí cả với Ender. Chính xác khi Ender và Alai thật sự trở thành bạn. Chính xác vào giây phút cuộc đời cậu có thể sống được.

Ender nắm lấy bàn tay của Alai và giơ lên.

— Dù sao đi nữa, Đoàn Kỳ Nhông đang khủng hoảng, Alai nói.

Sự bất công trong việc chuyển đổi đặt Ender vào một cơn giận đến nỗi mà nước mắt cậu tuôn trào. Không cần phải khóc, cậu tự nhủ.

Alai nhìn thấy nước mắt, nhưng tử tế không nói gì.

— Chết tiệt, Ender, bọn họ thậm chí  không muốn để cậu có những gì thuộc về cậu.

Ender cười ngượng, cuối cùng, không còn khóc nữa.

— Cậu cho là tớ phải tự cởi truồng và đi khắp nơi sao ?

Alai cũng cười.

Đáp lại từ một sự thôi thúc, Ender siết lấy cậu, thật chặt, hầu như xem cậu ấy như là Valentine. Cậu thậm chí nghĩ về Valentine, về giây phút đó, và muốn quay về nhà.

— Tớ không muốn đi, cậu nói.

Alai ôm ghì lấy cậu.

— Tớ hiểu rồi, Ender. Cậu là người xuất sắc nhất. Có thể họ bị áp lực về việc dạy cậu tất cả mọi thứ.

— Họ không muốn dạy tớ tất cả, Ender vạch trần. Tớ muốn học cách có một người bạn.

Alai gật đầu mạnh.

— Luôn là bạn cậu, luôn là người bạn tuyệt vời nhất của cậu, cậu nói.

Sau đó cậu ngượng.

— Sẽ chặt những con bọ làm hai.

— Ái chà.

Ender cười với cậu ta.

Bất ngờ, Alai hôn lên má Ender và nói nhỏ vào tai cậu :

— Salaam.

Sau đó, đỏ mặt, cậu ta bỏ đi và bước đến giường, ở cuối của phòng ngủ. Ender cho là nụ hôn và những lời ít hoặc nhiều bị cấm đoán. Một tôn giáo bị kiềm kẹp, có lẽ thế. Hoặc có thể là lời nói mang một ý nghĩa sâu kín và sức mạnh duy nhất đối với Alai. Vài điều có ý nghĩa đối với Alai, Ender hiểu rằng điều đó thật thiêng liêng ; mà cậu ta không tiết lộ cho Ender, như mẹ của Ender đã làm cho cậu, khi cậu còn bé tí, trước khi người ta mang thiết bị giám sát vào người cậu, mẹ cậu đã đặt tay lên đầu cậu, khi đó bà cứ nghĩ là cậu đã ngủ say, và bà đã cầu nguyện cho cậu. Ender chưa bao giờ nói về điều đó, thậm chí với mẹ mình, nhưng cậu đã để giữ lấy điều này như một điều thiêng liêng, theo cách mà mẹ cậu yêu quý cậu khi bà cứ tin rằng chẳng ai, thậm chí cả cậu, không thể thấy hoặc thấu hiểu. Đó chính là những gì Alai đã dành cho cậu ; một món quà vô cùng thiêng liêng mà thậm chí Ender cũng không có quyền được hiểu ý nghĩa của nó. Sau đó, người ta chẳng thể nói thêm được gì. Alai bước đến gần giường của mình và quay về phía Ender. Họ nhìn nhau chăm chú trong vài phút ngắn ngủi, thấu hiểu. Sau đó Ender rời đi.

Chẳng có xanh-xanh-hạt dẻ trong khu vực trường này ; cậu phải gia nhập vào hành trình này trong một khu chung. Những người nhanh chóng kết thúc bữa ăn tối của họ ; cậu không muốn đi đến gần phòng ăn tập thể. Căn phòng để chơi trên thực tế trống rỗng.

Chẳng có trò chơi nào hấp dẫn được cậu, trong cái cảm giác hiện tại của cậu. Vì thế cậu đi đến dãy ghế chung ở phía sau căn phòng và đăng nhập vào chính trò chơi riêng của mình. Nhanh chóng cậu đi đến Xứ Tiên. Người Khổng Lồ đã chết khi cậu đến đó; cậu phải trèo một cách cẩn thận xuống bàn, nhảy lên chân của Người Khổng Lồ lật úp trên ghế, và rồi nhảy xuống đất. Một lát sau có những con chuột gặm nhắm xuất hiện ở cơ thể của Người Khổng Lồ. nhưng Ender đã giết một trong bọn chúng với một kim cút từ mảnh áo của Người Khổng Lồ, và sau đó chúng đã để cậu một mình.

Thân xác của Người Khổng Lồ chủ yếu đang trong tình trạng thối rữa. Những gì có thể bị xé rách bởi những kẻ ăn xác thối nhỏ bé đều đã bị xé nát; những con giòi đang làm công việc của chúng bên trong nội tạng, bây giờ nó đã là một xác ướp khô, hõm sâu, răng trong một cái cười rỗng tuếch, đôi mắt trống rỗng, ngón tay quắp lại. Ender nhớ lại việc đào xuyên qua đôi mắt khi hắn còn sống cùng sự hiểm độc và thông minh. Cơn giận và sự thất bại mà cậu đã có, Ender mong là được làm cái điều độc ác như thế này lần nữa. Nhưng giờ đây Người Khổng Lồ đã trở thành một phần của cát bụi, và vì thế chẳng còn gì chút phẫn nộ nào đối với hắn ta nữa.

Ender luôn đi qua cầu tới lâu đài của Nữ Hoàng Trái Tim, nơi có đủ những trò chơi cho cậu; nhưng bây giờ chẳng có cái nào hấp dẫn được cậu. Cậu đi quanh thi thể của Người Khổng Lồ và theo hướng ngược lại chỗ con suối nằm trong rừng. Có một sân chơi ở đó, đường trượt trên tuyết và trò leo trèo với khung sắt cho đám trẻ, bập bênh và vòng xoay ngựa gỗ, với hàng tá đứa trẻ đang vui đùa như chúng đang chơi. Ender đến và nhận ra rằng trong game cậu đã trở thành một đứa trẻ, mặc dầu thông thường hình dáng trong game của cậu đều là người lớn. Thật sự, cậu vẫn nhỏ hơn những đứa trẻ khác.

0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 7.2 - KỲ NHÔNG"

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

    Music Box

    Chatbox

    Labels

    Popular Posts

    Copyright by Couleuria Studio. Được tạo bởi Blogger.

    Membres