[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 7.4 - KỲ NHÔNG
Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013 12:50 , 0 phản hồi
Labels: Book , Ender's Game , Ender's Saga
CHƯƠNG 7.4 - KỲ NHÔNG
Ender đứng nơi cửa. Một vài đứa con trai đứng gần cửa liếc cậu, nhưng chúng lớn hơn, và có vẻ như đang nghĩ chúng chưa từng thấy cậu. Chúng bỏ đi vừa nói chuyện với nhau, nằm và học trên các chiếc giường. Chúng đang nói về các trận đấu, dĩ nhiên rồi; những đứa lớn luôn làm thế. Tất cả bọn chúng đều lớn hơn Ender. Mười và mười một tuổi cao hơn cậu; thậm chí đứa nhỏ nhất là tám tuổi, và Ender chẳng lớn như tuổi của cậu.
---------------------------------||---------------------------------
Cậu đứng ở một mạch quặn nhỏ, cao hơn một vách đá nhìn qua một vùng đất rừng sáng và xanh đậm với những tiếng nước vỗ của sắc màu mùa thu và những mảnh đất trống ở đây và ở nơi đất rừng thưa, những con bò kéo và những ngôi làng nhỏ, một lâu đài từ xa, và những đám mây bên dưới cậu. Bên trên, bầu trời là trần của chiếc hang to lớn, với những tinh thể thạch nhủ sáng đu đưa.
Cánh cửa phía sau cậu khép lại. Ender nghiền ngẫm khung cảnh một cách chăm chú. Với vẻ đẹp của nó, cậu mất cảnh giác hơn bình thường. Cậu hơi bất cẩn, trong giây lát, trò chơi ở nơi đây có thể là thế. Cậu đã nhận thấy điều đó, và thấy đó chính phần thưởng của nó. Và cũng vì thế, chẳng nghi ngờ về hậu quả, cậu ta nhảy từ mạch quặng.
Bây giờ cậu lao thẳng xuống, hướng về một con sông đục ngầu với những tảng đá nhọn; nhưng đám mây tiến đến giữa cậu và đất khi cậu té, và bắt lấy cậu, mang cậu đi mất.
Nó mang cậu đến toà tháp lâu đài, và xuyên qua cửa sổ đang mở, mang cậu vào trong. Trong phòng chỉ có mình cậu, chẳng có cửa trên sàn hoặc trần nhà, và các cửa sổ nhìn hướng ra ngoài qua một vực thẳm.
Một giây phút trước cậu đã tự ném mình ra khỏi mỏ quặng một cách bất cẩn; lần này cậu đã lưỡng lự.
Thảm nhỏ trước ngọn lửa hoá thành một con rắn dài, mảnh với hàm răng nguy hiểm.
“Ta chính là lối thoát duy nhất của cậu,” nó nói. “Cái chết chính là lối thoá duy nhất của cậu”.
Ender nhìn khắp phòng để tìm một vũ khí, khi đó bất thình lình màn hình tối thui. Những từ vụt sáng quanh mép bàn.
BÁO CÁO CHỈ HUY NGAY LẬP TỨC. CẬU ĐANG ĐẾN TRỄ. – XANH XANH NÂU.
Điên tiết, Ender đánh gãy chiếc bàn và đi đến bức tường màu, nơi đó cậu tìm thấy ruy băng màu xanh xanh nâu, chạm vào đó, và theo nó như thể nó thắp sáng trước khi cậu ở đó. Màu xanh đậm, xanh sáng, và nâu của dãy ruy băng nhắc cậu nhớ đến vương quốc mùa thu trước khi cậu tìm thấy nó trong game. Mình phải trở lại đó, cậu ấy tự nhủ. Con rắn là một mối đe doạ lớn; Mình có thể nhảy khỏi tháp và tìm ra con đường xuyên qua nơi đó. Có lẽ nơi đó là tận cùng của thế giới vì nơi đó chính là điểm cuối của trò chơi, vì mình có thể đi vào một trong những ngôi làng và trở thành một thằng nhỏ đang làm và chơi nơi đó, chẳng có gì để giết và chẳng có thứ gì giết mình, chỉ sống lại nơi đó thôi.
Mặc dù nghĩ thế, cậu cũng không thể nghĩ ra được cái gì là “chỉ sống lại” hiện tại có thể là gì. Cậu chưa bao giờ làm điều đó trong đời mình. Nhưng dù sao đi nữa cậu đã muốn làm điều đó.
***
Quân đoàn lớn hơn những nhóm ban đầu, và phòng trại lính của quân đoàn cũng lớn hơn. Dài và hẹp, với những chiếc giường hai bên; quả thật, quá dài, đến nỗi cậu có thể thấy sự uốn cong của sàn cũng xa tới điểm cong cuối hướng lên, phần vô lăng của Trường Dạy Chiến Đấu.
Ender đứng nơi cửa. Một vài đứa con trai đứng gần cửa liếc cậu, nhưng chúng lớn hơn, và có vẻ như đang nghĩ chúng chưa từng thấy cậu. Chúng bỏ đi vừa nói chuyện với nhau, nằm và học trên các chiếc giường. Chúng đang nói về các trận đấu, dĩ nhiên rồi; những đứa lớn luôn làm thế. Tất cả bọn chúng đều lớn hơn Ender. Mười và mười một tuổi cao hơn cậu; thậm chí đứa nhỏ nhất là tám tuổi, và Ender chẳng lớn như tuổi của cậu.
Cậu cố để nhìn đứa nào là chỉ huy, nhưng hầu là một nơi nào đó giữa phòng thay đồ đấu và những gì các chiến binh luôn gọi đồng phục ngủ của chúng – dạ từ đầu của ngón chân. Nhiều đứa trong chúng đang khép bàn lại, nhưng vài đứa đang học.
Ender bước vào phòng. Lúc cậu làm thế, cậu bị chú ý.
“Mày muốn làm gì?” đứa con trai hỏi, đứa có chiếc giường cao ở cửa. Nó là đứa to nhất ở đây.
Ender đã không chú ý đến nó trước đó, một đứa trẻ khổng lồ có tóc phát triển một cách tả tơi trên cằm nó. “Mày không phải một Kỳ Nhông.”
“Tôi nghĩ là tôi chính là nó,” Ender nói. “Xanh xanh nâu, đúng không ? Tôi được chuyển đến.” Cậu trình cho đứa con trai, hiển nhiên là kẻ gác cửa, giấy tờ của mình.
Kẻ gác cửa lấy nó. Ender rút lại tờ giấy. “Tôi nghĩ là đưa nó cho Bonzo Madrid.”
Bây giờ đứa khác gia nhập vào cuộc đối thoại, một đứa nhỏ, nhưng vẫn lớn hơn Ender, “Không phải ban – zo, kẻ sai. Là Bone-So. Tên tiếng Tây Ban Nha. Bonzo Madrid. Aqui nosotros hablamos espanol, Senor Gran Fedor.”
Quite a few laughed.
“Vậy anh chính là Bonzo?” Ender hỏi, phát âm chính xác cái tên.
“Không, chỉ là một thiên tài về nhiều thứ tiếng. Petra Arkanian. Đứa con gái duy nhất ở Quân Kỳ Nhông. Có nhiều banh hơn bất kỳ ai trong phòng.”
“Mẹ Petra nó đang nói?” một trong những đứa con trai nói. “Nó đang nói, đang nói chuyện kìa.”
“Đứa khác xen vào. “Nói cứt… nói cứt, nói cứt!”
“Chỉ giữa cậu và tôi,” Petra nói, “nếu họ đưa Trường Dạy Chiến Đấu một chất lỏng, chúng đã bị dán vào đó xanh xanh nâu.”
Ender thất vọng. Cậu đã bị coi thường :không được huấn luyện hết sức, nhỏ, không kinh nghiệm, đoạ đày để bị bực bội vì sự thăng tiến từ rất sớm. Và bây giờ, nhân cơ hội, chính xác cậu đã làm quen với một đứa bạn xấu.
Một kẻ bơ vơ trong Đoàn Kỳ Nhông, và cô ta chỉ đã làm liên hệ cậu với cô ta trong trí nhớ của những đứa còn lại trong đoàn.
Một ngày thật tốt. Trong một giây phút, khi Ender nhìn quanh hướng về tiếng cười, những khuôn mặt đang nhạo báng, cậu tưởng tượng cơ thể bọn họ đang được đám tóc che lại, răng chúng nhọn để xé mồi. Mình là con người duy nhất đang ở nơi đây ư ? Có phải tất cả bọn họ là thú không, chỉ đợi để xé xác con mồi ra ?
"Who are you?" asked the boy quietly.
Rồi cậu nhớ về Alai. Trong mỗi quân đoàn, chắc chắn, có ít nhất một người hiểu biết đáng giá.
Thình lình, dù chẳng ai nói gì, tiếng người ngưng hẳn và cả nhóm im lặng. Ender hướng về phía cửa. Một đứa con trai đứng đó, cao, mảnh khảnh và đen, với đôi mắt đen đẹp và môi mỏng gợi lên một sự tao nhã. Mình sẽ đi theo vẻ đẹp này, trong lòng Ender đang nói vài điều. Mình sẽ thấy những đôi mắt với ánh nhìn như thế.
“Ender Wiggin, sir,” Ender nói. “Được bổ nhiệm từ xuồng lớn đến Đoàn Kỳ Nhông.” Cậu đưa ra lệnh.
Đứa con trai nhận giấy trong một sự di chuyển nhanh, chính xác, không chạm vào tay Ender. “Cậu bao nhiêu tuổi, Wiggin?” cậu ta hỏi.
“Sắp bảy tuổi.”
Vẫn yên lặng, cậu nói, “Tôi đã hỏi cậu bao nhiêu tuổi, không phải bao nhiêu tuổi cậu sắp.”
“Tôi sáu tuổi, chín tháng, và mười hai ngày.”
“Cậu đã tập huấn bao lâu trong phòng luyện tập?”
“Một vài tháng. Tôi nhắm giỏi hơn.”
“Bất kỳ cuộc thao diễn nào? Cậu đã từng ở thị trấn? Cậu có từng mang ra ngoài tham gia tập luyện?”
Cánh cửa phía sau cậu khép lại. Ender nghiền ngẫm khung cảnh một cách chăm chú. Với vẻ đẹp của nó, cậu mất cảnh giác hơn bình thường. Cậu hơi bất cẩn, trong giây lát, trò chơi ở nơi đây có thể là thế. Cậu đã nhận thấy điều đó, và thấy đó chính phần thưởng của nó. Và cũng vì thế, chẳng nghi ngờ về hậu quả, cậu ta nhảy từ mạch quặng.
Bây giờ cậu lao thẳng xuống, hướng về một con sông đục ngầu với những tảng đá nhọn; nhưng đám mây tiến đến giữa cậu và đất khi cậu té, và bắt lấy cậu, mang cậu đi mất.
Nó mang cậu đến toà tháp lâu đài, và xuyên qua cửa sổ đang mở, mang cậu vào trong. Trong phòng chỉ có mình cậu, chẳng có cửa trên sàn hoặc trần nhà, và các cửa sổ nhìn hướng ra ngoài qua một vực thẳm.
Một giây phút trước cậu đã tự ném mình ra khỏi mỏ quặng một cách bất cẩn; lần này cậu đã lưỡng lự.
Thảm nhỏ trước ngọn lửa hoá thành một con rắn dài, mảnh với hàm răng nguy hiểm.
“Ta chính là lối thoát duy nhất của cậu,” nó nói. “Cái chết chính là lối thoá duy nhất của cậu”.
Ender nhìn khắp phòng để tìm một vũ khí, khi đó bất thình lình màn hình tối thui. Những từ vụt sáng quanh mép bàn.
BÁO CÁO CHỈ HUY NGAY LẬP TỨC. CẬU ĐANG ĐẾN TRỄ. – XANH XANH NÂU.
Điên tiết, Ender đánh gãy chiếc bàn và đi đến bức tường màu, nơi đó cậu tìm thấy ruy băng màu xanh xanh nâu, chạm vào đó, và theo nó như thể nó thắp sáng trước khi cậu ở đó. Màu xanh đậm, xanh sáng, và nâu của dãy ruy băng nhắc cậu nhớ đến vương quốc mùa thu trước khi cậu tìm thấy nó trong game. Mình phải trở lại đó, cậu ấy tự nhủ. Con rắn là một mối đe doạ lớn; Mình có thể nhảy khỏi tháp và tìm ra con đường xuyên qua nơi đó. Có lẽ nơi đó là tận cùng của thế giới vì nơi đó chính là điểm cuối của trò chơi, vì mình có thể đi vào một trong những ngôi làng và trở thành một thằng nhỏ đang làm và chơi nơi đó, chẳng có gì để giết và chẳng có thứ gì giết mình, chỉ sống lại nơi đó thôi.
Mặc dù nghĩ thế, cậu cũng không thể nghĩ ra được cái gì là “chỉ sống lại” hiện tại có thể là gì. Cậu chưa bao giờ làm điều đó trong đời mình. Nhưng dù sao đi nữa cậu đã muốn làm điều đó.
***
Quân đoàn lớn hơn những nhóm ban đầu, và phòng trại lính của quân đoàn cũng lớn hơn. Dài và hẹp, với những chiếc giường hai bên; quả thật, quá dài, đến nỗi cậu có thể thấy sự uốn cong của sàn cũng xa tới điểm cong cuối hướng lên, phần vô lăng của Trường Dạy Chiến Đấu.
Ender đứng nơi cửa. Một vài đứa con trai đứng gần cửa liếc cậu, nhưng chúng lớn hơn, và có vẻ như đang nghĩ chúng chưa từng thấy cậu. Chúng bỏ đi vừa nói chuyện với nhau, nằm và học trên các chiếc giường. Chúng đang nói về các trận đấu, dĩ nhiên rồi; những đứa lớn luôn làm thế. Tất cả bọn chúng đều lớn hơn Ender. Mười và mười một tuổi cao hơn cậu; thậm chí đứa nhỏ nhất là tám tuổi, và Ender chẳng lớn như tuổi của cậu.
Cậu cố để nhìn đứa nào là chỉ huy, nhưng hầu là một nơi nào đó giữa phòng thay đồ đấu và những gì các chiến binh luôn gọi đồng phục ngủ của chúng – dạ từ đầu của ngón chân. Nhiều đứa trong chúng đang khép bàn lại, nhưng vài đứa đang học.
Ender bước vào phòng. Lúc cậu làm thế, cậu bị chú ý.
“Mày muốn làm gì?” đứa con trai hỏi, đứa có chiếc giường cao ở cửa. Nó là đứa to nhất ở đây.
Ender đã không chú ý đến nó trước đó, một đứa trẻ khổng lồ có tóc phát triển một cách tả tơi trên cằm nó. “Mày không phải một Kỳ Nhông.”
“Tôi nghĩ là tôi chính là nó,” Ender nói. “Xanh xanh nâu, đúng không ? Tôi được chuyển đến.” Cậu trình cho đứa con trai, hiển nhiên là kẻ gác cửa, giấy tờ của mình.
Kẻ gác cửa lấy nó. Ender rút lại tờ giấy. “Tôi nghĩ là đưa nó cho Bonzo Madrid.”
Bây giờ đứa khác gia nhập vào cuộc đối thoại, một đứa nhỏ, nhưng vẫn lớn hơn Ender, “Không phải ban – zo, kẻ sai. Là Bone-So. Tên tiếng Tây Ban Nha. Bonzo Madrid. Aqui nosotros hablamos espanol, Senor Gran Fedor.”
Quite a few laughed.
“Vậy anh chính là Bonzo?” Ender hỏi, phát âm chính xác cái tên.
“Không, chỉ là một thiên tài về nhiều thứ tiếng. Petra Arkanian. Đứa con gái duy nhất ở Quân Kỳ Nhông. Có nhiều banh hơn bất kỳ ai trong phòng.”
“Mẹ Petra nó đang nói?” một trong những đứa con trai nói. “Nó đang nói, đang nói chuyện kìa.”
“Đứa khác xen vào. “Nói cứt… nói cứt, nói cứt!”
“Chỉ giữa cậu và tôi,” Petra nói, “nếu họ đưa Trường Dạy Chiến Đấu một chất lỏng, chúng đã bị dán vào đó xanh xanh nâu.”
Ender thất vọng. Cậu đã bị coi thường :không được huấn luyện hết sức, nhỏ, không kinh nghiệm, đoạ đày để bị bực bội vì sự thăng tiến từ rất sớm. Và bây giờ, nhân cơ hội, chính xác cậu đã làm quen với một đứa bạn xấu.
Một kẻ bơ vơ trong Đoàn Kỳ Nhông, và cô ta chỉ đã làm liên hệ cậu với cô ta trong trí nhớ của những đứa còn lại trong đoàn.
Một ngày thật tốt. Trong một giây phút, khi Ender nhìn quanh hướng về tiếng cười, những khuôn mặt đang nhạo báng, cậu tưởng tượng cơ thể bọn họ đang được đám tóc che lại, răng chúng nhọn để xé mồi. Mình là con người duy nhất đang ở nơi đây ư ? Có phải tất cả bọn họ là thú không, chỉ đợi để xé xác con mồi ra ?
"Who are you?" asked the boy quietly.
Rồi cậu nhớ về Alai. Trong mỗi quân đoàn, chắc chắn, có ít nhất một người hiểu biết đáng giá.
Thình lình, dù chẳng ai nói gì, tiếng người ngưng hẳn và cả nhóm im lặng. Ender hướng về phía cửa. Một đứa con trai đứng đó, cao, mảnh khảnh và đen, với đôi mắt đen đẹp và môi mỏng gợi lên một sự tao nhã. Mình sẽ đi theo vẻ đẹp này, trong lòng Ender đang nói vài điều. Mình sẽ thấy những đôi mắt với ánh nhìn như thế.
“Ender Wiggin, sir,” Ender nói. “Được bổ nhiệm từ xuồng lớn đến Đoàn Kỳ Nhông.” Cậu đưa ra lệnh.
Đứa con trai nhận giấy trong một sự di chuyển nhanh, chính xác, không chạm vào tay Ender. “Cậu bao nhiêu tuổi, Wiggin?” cậu ta hỏi.
“Sắp bảy tuổi.”
Vẫn yên lặng, cậu nói, “Tôi đã hỏi cậu bao nhiêu tuổi, không phải bao nhiêu tuổi cậu sắp.”
“Tôi sáu tuổi, chín tháng, và mười hai ngày.”
“Cậu đã tập huấn bao lâu trong phòng luyện tập?”
“Một vài tháng. Tôi nhắm giỏi hơn.”
“Bất kỳ cuộc thao diễn nào? Cậu đã từng ở thị trấn? Cậu có từng mang ra ngoài tham gia tập luyện?”
0 Response to "[Couleuria] - ENDER'S GAME - CHƯƠNG 7.4 - KỲ NHÔNG"
Đăng nhận xét